Skip to main content

Posts

Showing posts from February, 2017

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CHỈ TIÊU CHỮ LẺ

Có ông thầy đồ dốt, nhưng lại muốn học trò đến đông học nên hay xổ chữ. Ai đến chơi ngồi chuyện là ông ta tìm cách hỏi cho được vài câu chữ nho, tuôn ra hàng tràng những “chi hồ giả dã”, ra vẻ ta đây học thông, lắm chữ. Bà vợ ở trong nhà, nghe mãi, sốt ruột, một hôm, ngồi ăn cơm khẽ bảo chồng: - Ông ạ! Ông có một dúm chữ thì để làm lưng làm vốn, chứ gặp ai ông cũng vung vãi ra như thế, còn gì nữa mà làm ăn. Ông ta mắng vợ: - Bà biết gì mà nói! chữ của thánh hiền có phải như tiền bạc đâu, cứ tiêu là hết. Với lại đó là mấy chữ lẻ, còn vốn của tôi thì tôi xếp trong bụng này kia mà. Tôi chỉ tiêu những chữ lẻ đấy chứ!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - TÀI NÓI LÁO

Có một anh giàu rất sành về khoa nói láo, những câu chuyện anh ta bịa ra thần tình, khéo léo đến nỗi nhiều người đã biết tính anh ta rồi, mà vẫn mắc lừa. Nhờ cái tài ấy, anh ta nổi tiếng khắp vùng. Tiếng đồn đến tai quan. Một hôm, quan đòi anh ta đến nha môn, chỉ vào chồng tiền và một cây roi song to tướng để trên bàn: - Ta nghe đồn anh nói láo tài lắm, lâu nay thiên hạ bị anh lừa nhiều rồi. Bây giờ anh hãy bịa ra một chuyện gì lừa được ta thì ta thưởng cho ba mươi quan tiền. Trái lại, anh không lừa nổi ta, thì sẵn chiếc roi song kia, ta cho anh ba chục roi. Anh nói láo nghe xong, gãi đầu gãi tai, bẩm: - Lạy quan lớn, đèn trời soi xét. Quả bấy lâu nay con mắc tiếng oan, con có nói láo bao giờ đâu ạ! Nguyên con có ông tằng tổ đời xưa đi Sứ bên Tàu, đem về được một bộ sách nói toàn chuyện lạ, con xem thấy hay hay, đem kể lại, nhưng chẳng ai tin, cứ bảo rằng con nói láo… Câu trả lời gợi tính tò mò của quan. Quan liền bảo: - Thế à? Vậy anh có thể cho ta mượn xem được không?

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CÔ DÂU THỬ TÀI CHÚ RỂ

Tối hôm động phòng, cô dâu đóng cửa buồng không cho chú rể vào, ra một vế câu đối, bảo đối được mới mở cửa. Cô dâu đọc: Hang Thiên Thai, then khóa động đào, đóng chặt lại kẻo chàng Lưu quen lối cũ  Cô dâu đã dùng điển “Lưu thần nhập Thiên Thai” để ra câu đối. Nhưng cú rể không phải tay vừa, dùng luông điển “Bái Công nhà Hán dẫn quân vào cửa Hàm Cốc”, đôi lại: Cửa Hàm Cốc, lỏng khuôn tạo hóa, mở toang ra cho ông Bái dân quân vào.  Cô dâu chịu là đối giỏi và mở toang ngay cửa ra để đón chú rể vào.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ANH HAI VỢ

Một anh chàng hai vợ, tối đến phải ngủ chung với vợ lớn ở nhà trong, còn vợ bé thì nằm nhà ngoài. Một đêm, trời đã về khuya, cô vợ bé hát: Ðêm khuya, gió lặng sóng yên, Lái kia có muốn, ghé thuyền sang chơi. Anh chồng muốn ra với vợ bé nhưng bị vợ cả ôm giữ, mới đáp rằng: Muốn sang bên ấy cho vui, Mắc đồn lính gác khó xuôi được đò. Nghe thấy vậy, chị vợ cả liền hát: Sông kia ai cấm mà lo, Muốn xuôi thì nộp thuế đò rồi xuôi. Cô vợ bé đáp: Chẳng buôn chẳng bán thì thôi, Qua đồn hết vốn, còn xuôi nỗi gì. Chẳng hiểu sau đó anh chồng có “xuôi” được không?

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ĐÙA DAI

Một sinh viên năm thứ nhất vào thăm bác ở Hà nội đúng lúc bác đang ăn cơm - Cháu chào bác ạ - À, cháu đấy à? Ăn cơm chưa? - Dạ cháu chưa ăn ạ - Cháu cứ đùa, bác là bác hỏi thật đấy - Dạ cháu chưa ăn thật ạ - Thằng này, chỉ được cái đùa dai. Thế ăn thật chưa? - dạ cháu chưa ăn thật mà - Uhm.. bác có lòng thành hỏi thật mà mày cứ đùa với bác hòai. Bác hỏi lần nữa nhé: ăn thật hay chưa nào? - Dạ cháu ăn rồi ạ - Ừ có thế chứ, phải thật thà vậy chứ

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - LÀM THEO BỐ VỢ

Có anh chàng kia, tính rất khù khờ. Biết thế nên trước khi anh ta đi làm rể, mẹ anh ta đã đinh ninh dặn dò: - Thất bố vợ làm gì thì con phải làm theo, chớ đừng hếch mắt lên mà nhìn, người ta cười cho, nghe không?  Nhớ lời mẹ dặn, một hôm bố vợ đang cuốc đất, anh ta chạy lại đỡ lấy cuốc nói: - Thầy để con làm cho.  Ông bố vợ vui vẻ trao cuốc cho, rồi đi trồng chuối. Thấy thế, anh ta lại chạy theo và bảo để đó anh làm cho.  Lần này ông bố vợ không nói gì cả, bỏ đi đốn tre. Anh ta lại chạy theo giật lấy dao . Bực mình vì anh con rể giành mất việc mà chẳng làm xong việc gì, ông ta bỏ về nhà. Dọc đường cái khăn bịt đầu vướng phải cành tre, ông ta cũng không buồn nhặt, cứ thế đi. Anh con rể không có khăn cũng vộ cởi ngay áo treo lên cành tre, rồi tất tả chạy theo bố vợ về.  Về đến nhà, ông ta hầm hầm chạy vào buồng vợ sinh sự với vợ: - Ðồ ngu! Chọn thế nào mà lại vớ phải một thằng rể điên. Sáng nay chẳng làm được việc gì với nó cả!  Hai vợ chồng cãi nhau, rồi ông ta đạp cho vợ một đạp.  A

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CON GÌ?

- A (thở dài): Có đôi lúc tớ cũng ko biết tớ có phải là con người ko? - B: Tại sao vậy? - A: Lúc tớ cười thì nhỏ hàng xóm bảo tớ như đười ươi, lúc tớ ko hiểu bài thì anh tớ bảo ngu như heo và những lúc tớ quên tắm thì em gái tớ bảo tớ hôi như cú!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NÓI LÁO NHƯ BÒ

Anh chủ nhà kia hay nói láo, có thằng đày tớ lanh nói đỡ cho ảnh hoài. Bữa kia ảnh nói với người ta rằng : “Tôi bị trận dông lớn quá chừng, đến đỗi cái giếng nó bay cho tới hàng xóm!”. Họ nói không có lẽ. Thằng đày tớ cắt nghĩa rằng : “Sự đó là thiệt, bởi cái giếng của chủ tôi có rào chặn một hàng sơ li, hôm đó trận dông nó trốc hàng sơ li qua bên này, nên coi như hình cái giếng bay qua bển”. Bữa kia anh ta uống rượu say, khoe tài với anh em bạn rằng : “Tôi vào trai gái với con vợ thằng khác ấy, rủi nó về, cỏn sợ đem giấu tôi trong thùng ngang; thẳng dở ra, thì thùng không, tôi đã độn về mất”. Thằng đày tớ nói rằng :”Sự đó là thiệt, hôm đó tôi có đi theo, thấy thím kia biểu chủ tôi ngồi, lấy thùng úp lại, tôi ngồi ngoài, gần bên lỗ chó, tôi kêu nhỏ, chủ tôi nghe, mang thùng lại dựa vách, chum lỗ chó mà ra. Thằng khác cầm đèn lại dở ra thì thấy thùng trống”. Anh ta ỷ có đày tớ nói đỡ cho, ăn quen cứ nói láo hoài. Bữa kia người ta đập được một con chuột cống, lớn bằng con heo c

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - KHÔN RA

Một lão nhà giàu đi dạo chợ quê xem có món hàng nào hời sẽ mua tích trữ. Thấy một chú bé cứ nhai mãi mấy hột táo, bèn hỏi: - Này nhóc, mày nhai mãi mấy hột táo ấy để làm gì? - Thưa ông, để cho khôn người ra. - Thế à? Bán cho tao vài hột được không? - Thưa ông, mười đồng hai hột. - Ðược, tiền đây. Lão ta đưa luôn mười đồng và cầm hai hột táo bỏ ngay vào miệng nhai lấy nhai để. Nhai mãi, một lúc sau lão ta hỏi chú bé: - Này nhóc! Tao nhai từ nãy đến giờ chả thấy khôn ra tí nào. Trong khi đó với mười đồng, tao có thể mua hàng rổ táo của những người khác. - Ðấy! Ðấy! Ông khôn ra rồi đấy! – Chú bé đắc chí kêu lên.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CANH BÍ ĐAO

Một nhà nọ mời gia sư về dạy con học, ăn uống hàng ngày cho gia sư thật là đơn giản, mỗi bữa chỉ có một bát canh bí đao. Gia sư hỏi chủ nhà: - Ông thích canh bí đao lắm à ? - Vâng, đúng vậy, Bí đao ăn rất ngon, lại có tác dụng làm sáng mắt. Ăn bí đao rất có lợi cho mắt. Một hôm chủ nhà vào phòng học, thấy gia sư đứng dựa cửa sổ nhìn ra xa xăm, cố ý làm như không biết chủ nhà vào. Chủ nhà bước đến phía sau gia sư mà chào, gia sư mới quay lại nói: - Tôi đang xem trong thành phố diễn kịch, không biết ông vào, mong ông thông cảm. Chủ nhân ngạc nhiên: - Trong thành phố diễn kịch mà ông ở đây nhìn thấy được à, nhìn như thế nào vậy? Gia sư nói: - Từ ngày ăn canh bí đao của nhà ông đến nay, mắt tôi càng ngày sáng ra.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NƯỚC MẮM HÂM

Một anh nọ có tính sợ vợ vô cùng và ngu hết chỗ nói, bởi thế suốt đời cứ bị ăn hiếp mà không làm sao được. Anh ta biết thế là nhục, mắc cỡ với anh em, song cứ phải cắm cúi phục tùng theo lệnh bà. Một lần, có bạn ở xa tới thăm, anh ta đến năn nỉ với vợ: - Bữa nay tui có khách, vậy mẹ mày để tôi làm chồng một hôm, bao giờ có mặt khách đến thì mẹ mày để cho tôi cự nự la lối gì thì la. Chớ không khách khứa bảo vợ ăn hiếp chồng thì nhục cả. Chị vợ thấy chồng nói thế cũng ưng thuận để đẹp mặt cả đôi và được tiếng với anh em. Anh ta được như ý nên tự tung tự tác quát nạt om sòm, chị vợ không hé răng nửa lời. Bạn bè thấy thế cũng khâm phục. Bữa ăn, mâm cơm được dọn lên một cách ngon lành đầy đủ, tuy thế anh ta vẫn: - Nào, tô canh này sao mẹ nó nấu mặn quá thế này?! - Chao ôi! Món xào gì mà lại thế này?! - Đĩa thịt làm sao mà nấu như vậy?! Thấy chồng chê bai đủ thứ, chị vợ vẫn vui vẻ lễ phép với chồng. Được nước, anh chồng như chim sổ lồng quên cả phận mình, nên lên mặt quá. Ngó đ

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ANH CHỒNG THAM ĂN

Có một anh chồng đã gần già rồi mà còn tham ăn. Thường ngày, vợ đi vắng, đến bữa nấu cơm, hay bỏ thêm gạo để ăn cho no. Thật ra thì cơm bữa cũng thừa. Chị vợ lấy làm lạ, sao gạo thì ít cơm lại nhiều. Một hôm, chị đi cuốc cỏ. Gần trưa, chị về nấp ở sau nhà. Lúc anh chồng nấu cơm gần sôi liền vào buồng, hai tay bốc hai nắm gạo, rồi đem ra bếp để bỏ thêm vào nồi. Vì hai tay mắc gạo nên không biết làm thế nào để mở vung, loanh quanh một hồi, anh chàng há miệng ngậm vung. Lửa trong bếp đang đỏ rực. Lửa liếm rát mặt và liếm luôn cả bộ râu. Ngẫm lại thấy thẹn, anh chàng lên giường, đắp chiếu, nằm rên hừ hừ. Chị vợ hỏi, anh ta bảo bị mệt. Chị giả đem trầu cau đi bói. Một lát trở về, chị thuật lại lời thầy bói: “Thượng tấn hạ tấu, hai tay bốc gấu, miệng ngậm lấy vung, lửa cháy tứ tung, cháy râu quai hết”. Anh chồng biết ý, mặt đỏ rừ. Từ đó mỗi khi nấu cơm, anh ta không bốc thêm gạo bỏ vào nồi nữa.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - KHÔNG ĂN THÌ TAO CHO ÔNG LÝ ĂN

Một nhà nghèo ở cạnh nhà giầu. Anh nhà giàu cứ cậy thế lực lấn dần sang đất vườn nhà của anh nhà nghèo. Anh nhà nghèo bực lắm. Anh ta đến nhờ Lý trưởng nói cho một tiếng rồi sẽ trả ơn. Lý trưởng đến nói với nhà giàu: - Giàu vì ruộng chứ đâu phải vì giàu vì một tí đất, lấn sang vườn nhà nó làm gì. Từ đó nhà giàu thôi không lấn nữa. Anh nhà nghèo đang nuôi con chó choai, hứa lớn lên sẽ thịt giả ơn Lý trưởng. Tháng sau nữa, Lý trưởng lại đến, khen con chó mập rồi nói: - Thịt được rồi đấy. Chủ nhà nói: - Thưa ông, chó già gà non. Chờ nó già thêm tí nữa ăn thịt mới ngon. Cách một tháng nữa, Lý trưởng lại đến giữa lúc đứa bé con chủ nhà bậy ra. Anh chủ nhà hô “ông chó” đến để dọn đi. Nhưng con chó chỉ dòm rồi ngoắt đuôi chứ không ăn. Anh liền mắng chó: - Mi có ăn đi không? Không ăn thì ông cho ông Lý ăn đó!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - TUỔI TUẤT

Có một người được mời đi ăn cỗ. Chủ nhà vừa mới nói câu “xin mời” xong, anh ta liền uống luôn mồm gắp luôn tay, ăn không biết chừng. Người ngồi cùng mâm hỏi: - Anh cầm tinh con gì nhỉ? Anh ta trả lời: - Tôi tuổi Tuất cầm tinh con chó. Người ngồi cùng mâm nói: - May quá, anh tuổi chó chứ nếu là tuổi Hổ thì có lẽ ăn thịt cả tôi mất.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ĐÓNG OẢN

Một thầy đồ ngồi dạy học ở nhà kia. Trong nhà có người ốm. Chủ nhà chạy mời thầy cúng mãi không được, phải nhờ thầy đồ cúng hộ. Cúng thì phải có hương vàng, oản (bánh), chuối. Chọn được ngày lành rồi, đêm đến, chủ nhà hỏi: - Thưa thầy phải đóng bao nhiêu oản? Thầy vốn tham ăn, bảo: - Ra ngoài trời đếm được bao nhiêu sao thì đóng bấy nhiêu oản! Không ngờ hôm ấy trời đầy mây, chủ nhà ngó một hồi vào thưa: “Trời tối quá, thưa thầy chỉ thấy có một ngôi sao thôi ạ!”. Thầy giật mình, nhưng nhanh trí bảo: - Ừ thì đóng một oản, nhưng lấy cái thúng mà đóng nhé!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NHẤT BÊN TRỌNG, NHẤT BÊN KHINH

Một anh thờ mộc hay chữ vào làm cho nhà một ông quan hưu trí. Ông quan thấy anh ta lanh lợi, nói năng hoạt bát, mới hỏi: - Trước kia anh có học hành được chữ gì không?  Anh ta trả lời: - Bẩm có ạ!  Ông quan liền chỉ con ngựa bạch quí của mình đang đứng ăn ở góc sân, bảo: - Anh thử làm bài thơ vịnh con ngựa xem, hay thì ta sẽ thưởng.  Anh thợ mộc ứng khẩu đọc: Bạch mã mao như tuyết (Ngựa trắng lông như tuyết) Tứ túc cương như thiết (Bốn chân cứng như sắt) Tướng công kỵ bạch mã (Ngài cưỡi ngựa trắng) Bạch mã tẩu như phi (Ngựa trắng chạy như bay)  Quan gật gù khen hay, rồi thưởng cho một thúng thóc, một quan tiền. Anh thợ ra về, gánh bên thúng thóc, bên đồ lề, thất bên nặng bên nhẹ, liền nói chữ: “Nhất bên trọng, nhất bên khinh”. Quan nghe nói liền cho thêm một thúng thóc nữa để gánh cho cân.  Anh ta về nhà kể lại câu chuyện cho mọi người nghe. Có anh hàng xóm, dốt đặc cán mai, nhưng thấy được lắm tiền, lắm thóc như thế, nổi tính tham, liền bảo anh thợ mộc dạy cho bài thơ và

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - LAU NHAU NHƯ CHÓ

Vì là dân ngụ cư, Xiển thường bị bọn cường hào trong làng chèn ép. Ðể trả thù, nhân một hôm cả bọn đang họp việc làng, chè chén cãi nhau ỏm tỏi, Xiển tìm một cái nồi vỡ, bỏ vào tít cứt người lẫn nước, đem đến chỗ đầu gió vừa đun vừa khuấy. Gió đưa mùi thối bay vào chỗ bọn cường hào đang họp. Chúng không chịu được, chạy ra tranh nhau quát tháo ầm ĩ. Xiển xin lỗi và phân trần: - Thưa các ông, nhà tôi có một ổ chó con trở chứng, đòi ăn cứt sốt, cho nên phải đun cho chúng một ít. Lý trưởng trừng mắt hỏi: - Ai bảo chú làm thế. Xiển đáp: - Thưa các ông, người ta thường nói: “Lau nhau như chó đau tranh nhau cứt sốt”. Thấy người ta nói như vậy thì tôi cũng làm như vậy thôi.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - DẺO VÀ BỀN NHẤT

- Thầy: Trò nghe đây: sắt thép, đồng…vật liệu nào dẻo dai và bền nhất? - Quỳnh: Thưa thầy là…Thưa thầy cho 5 phút suy nghĩa ạ. Á! Thưa thầy vật dẻo dai và bền nhất đó là sợi tóc ạ. - Thầy: Sao! Làm gì có chuyện đó sợi tóc làm sao có thể dẻo hơn sắt thép được? - Quỳnh: Sao lại ko ạ! Thưa thầy chẳng phải người ta nói nghìn cân treo sợi tóc đó thôi ạ.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CÓ BÁN THUỐC LÀO KHÔNG HỬ?

Codenxi từ ngày biết hai câu thơ: Trúc xinh trúc đứng hàng rào Em xinh em hút thuốc lào… cũng xinh! cho nên bị lên cơn ghiền sâu mắt đã hai hôm, mà đợi đến phiên chợ làng thì còn những một tuần nữa, nên bèn lân la vào ngõ cô gánh hàng xén: - Cô mình có bán thuốc lào không hả? - Không có bác ơi! Qua hôm sau, chưa bảnh mắt, Codenxi lại ra ngõ ấy vừa ngáp lia lịa vừa hỏi: - Cô mình có bán thuốc lào không? Cô hàng xén mới mở hàng đang ế, phát cáu: - Này, này… em bảo cho bác biết nhá, em chưa từng bán thuốc lào, em không có bán thuốc lào, và em sẽ không bao giờ bán cái ngữ thuốc lào! Bác còn dấm dớ hỏi nữa là em búa cho bác mấy búa đấy…! Qua tờ mờ sáng hôm sau nữa, đang lúi húi dọn hàng ra thì cô hàng xén đã thấy Codenxi lò dò đến: - Này, cô mình có bán búa không hử? Cô hàng xén chưng hửng: - Làm gì có búa mà bán!? Rõ chán cái bác này!… Codenxi mừng ra mặt: - Thế… có bán thuốc lào không hử!?

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - TỐC ĐỘ PHÁT TRIỂN CÁC NƯỚC

Trong một cuộc thi về tốc độ phát triển các nước trên thế giới, Có 3 nước tham gia là Mỹ, Nhật và Việt Nam. Nước Mỹ lên tiếng trước... - "Nước tôi là số 1, Nếu chúng tôi đào xuống đất 10m thì phát hiện ra dây điện ngầm...trong khi các anh còn chưa có dây điện trần. Nguồn điện bắt đầu từ đó." - Nước Nhật tức giận..."Như thế mà cho là phát triển hả? Nếu như chúng tôi đào xuống 50m thì đó là nơi chúng tôi chôn dây cáp quang...Đó là lúc internet xuất hiện đầu tiên." Đến lượt Việt Nam: Loay hoay mãi chẳng biết làm sao? Nhưng vì cuộc thi nên cũng phải đào... Đào mãi, đào mãi chẵng thấy dây gì..Suy nghĩ một hồi rồi trịnh trọng tuyên bố: - "Các nước mấy chú còn lạc hậu quá.! Chúng tôi đào hoài mà không thấy gì chứng tỏ lúc bấy giờ nước tôi đã bắt đầu dùng wireless (không dây)..."

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ƯỚC

Có hai anh em nhà nọ chẳng may đá bóng sang vườn nhà bên cạnh. Khi sang bên hàng xóm xin lại quả bóng, họ thấy một người đàn ông đứng cạnh một cái bình vỡ còn trên tay cầm một quả bóng. Người đàn ông lên tiếng: - Có phải hai con đã đá quả bóng này không? Hai anh em chưa hết ngạc nhiên thì ông ta lại hỏi tiếp: - Cảm ơn các con đã giúp ta thoát khỏi cái bình này, ta là một vị thần đã bị nhốt trong này khá lâu, và bây giờ để cảm ơn công cứu mạng của các con, ta sẽ ban cho mỗi con một điều ước. Tuy nhiên, ta cũng có một điều kiện cho các con, đấy là ta muốn các con hãy phục vụ ta một ngày. - Vậy là từ sáng đến trưa, tư trưa đến tối, anh em nhà nọ phục vụ ông ta. Đến đêm khuya, người anh bèn hỏi: Chúng con bây giờ có thể ước được rồi chứ a! - Ông thần hỏi: Con bao nhiêu tuổi rồi? - Dạ, con 25 tuổi rồi ạ! - Lạ thật, chẳng lẽ người ta 25 tuổi rồi mà vẫn còn tin vào các vị thần ư?

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ĐẬU PHỤ MẮM TÔM

Hai ông đồ rủ nhau vào hàng đánh chén. Nhìn vào đĩa đậu phụ trên mâm, một ông nói: - Tôi ra một câu, ông đối được cho thông thì tôi chịu tiền cả, đối không thông thì ông chịu tiền cả. Ông kia bằng lòng. - Nướng đậu phụ cho cha ăn. Ðối đi! Ông kia ngẫm nghĩ một lát, rồi đọc: - Sắc ích mẫu cho mẹ uống. Ông trả tiền nhé! Ông ra câu đối hơi hoảng. Nhưng rồi ông ta trấn tĩnh được thong thả nói: - Ðối sát đấy. Phụ là cha đối với mẫu là mẹ, uống đối với ăn. Có điều thông thì chưa thông. - Thông thế nào nữa? - Ðậu phụ không có mắm tôm thì ăn vói gì? Ăn với ích mẫu được ư? Ðối thế này mới thông: Lấy mắm tôm cho mẹ chấm. Ông trả tiền chứ!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - HÂM CỨT

Vì là dân ngụ cư, Xiển thường bị bọn cường hào trong làng chèn ép. Ðể trả thù, nhân một hôm cả bọn đang họp việc làng, chè chén cãi nhau ỏm tỏi, Xiển tìm một cái nồi vỡ, bỏ vào tít cứt người lẫn nước, đem đến chỗ đầu gió vừa đun vừa khuấy. Gió đưa mùi thối bay vào chỗ bọn cường hào đang họp. Chúng không chịu được, chạy ra quát tháo ầm ĩ. Xiển xin lỗi và phân trần: - Thưa các ông, nhà tôi có một ổ chó con trở chứng, đòi ăn cứt sốt, cho nên phải đun cho chúng một ít. Lý trưởng trừng mắt hỏi: - Ai bảo chú làm thế. Xiển đáp: - Thưa các ông, người ta thường nói: “Lau nhau như chó đau tranh cứt sốt”. Thấy người ta nói như vậy thì tôi cũng làm như vậy thôi.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - VẢ QUAN HUYỆN

Có một viên quan huyện hay nịnh hót quan trên để chóng được thăng quan tiến chức. Một trong những viên quan hắn thường bợ đợ là án sát Nguyễn Văn Tiêu, tục gọi là án Tiêu. Ðể nịnh quan thầy, hắn ra lệnh cho dân hàng huyện không ai được nói đến tiếng “tiêu”, ví dụ như hạt tiêu thì hải nói là hạt ớt… Hễ ai thấy người nào trái lệnh thì được phép vả vào mồm ba cái thật đau, rồi đem trình quan trị tội. Lệnh ban ra khiến Xiển đã ghét quan huyện lại càng ghét thêm. Ông mang một ít quần áo rách mướp xin vào bái quan. Quan hỏi có việc gì, Xiển thưa là nhà nghèo quá, gia tài chỉ còn một ít quần áo rách, nhờ quan cầm hộ cho lấy ít tiền về làm vốn sinh nhai. Tức thì quan nổi trận lôi đình thét mắng đùng đùng, vì xưa nay có ai dám cả gan đem quần áo rách đên bán cho quan bao giờ? Ðợi quan nguôi giận, Xiển mới nói: - Dạ thưa ngài, xin ngài thương kẻ học trò nghèo túng này, không gì cũng mang danh là người quân tử… - Quân tử gì mày! Ðồ quân tử cùng quân tử cố! Xiển trần tình: - Dạ, Khổng Minh tú

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - RÂU QUẶP

Có một anh chàng rất sợ vợ. Quanh năm anh ta không dám nói vợ nửa lời. Ngày nào anh ta cũng phải làm theo lời sai khiến chỉ bảo của vợ. Ðã thế mà thôi đâu, nhiều lúc anh còn bị vợ đay nghiến, nhiếc móc thậm tệ. Tớc tối vô cùng, một hôm anh ra chợ tỉnh bói xem tại sao mình phải sợ vợ. Thầy bói không cần gieo quẻ, liền nói: - Nhìn tướng mạo anh thì sợ vợ là phải, vì có chòm râu mọc quặp vào trong. Nghe thầy bói nói như vậy, hôm sau vợ đi vắng, ngổi ở nhà một mình, anh ta lấy gương soi rồi cầm râu vuốt ra và nói: - Ngồi buồn thong thả, vuốt râu cho thẳng ra kẻo mà sợ vợ. Nào ngờ, vừa lúc đó, chị vợ đi làm về. Nghe được câu nói đó của chồng, chị gắt giọng: - Ông ở nhà, nói cái gì lảm nhảm một mình như vậy? Anh ta giật mình lo sợ, liền vuốt râu vào mà nói: - Tôi đang vuốt râu vào cho quặp thêm tí nữa thôi mà..

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - PHÓNG SINH

Một con chim sẻ bị chim ưng truy bắt, sợ hãi bay loạn, chui vào tay áo của một thầy tu. Thầy tu nắn nắn nó qua tay áo, nói: - A Di Đà Phật, hôm nay đệ tử được xơi thịt đây! Chim sẻ nhắm nghiền hai mắt nằm im. Thầy tu tưởng nó đã chết, vén tay áo xem, chim sẻ thừa cơ bay mất. Thầy tu liền nói: - A Di Đà Phật, ta phóng sinh cho mày đó. Sư cụ: “Làm người không được sát sinh, nếu kiếp này con giết trâu, kiếp sau con phải hóa thành trâu đền tội, kiếp này giết heo thì kiếp sau là heo, giết ruồi giết gián cũng thế!” Đồ đệ: “Chà, hiểu rồi. Nếu con muốn kiếp sau làm người nữa, kiếp này con phải… giết người!”

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CHẢ GIẤU GÌ BÁC

Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng. Chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn. Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả. Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả. Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời. Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía: - Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ? - Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CON THANH TỊNH

Ông quan nọ muốn ăn thịt ếch, sai lính đi bắt, nhưng lại không muốn dùng tiếng “ếch”, nghe không sang, bảo là đi bắt con thanh tịnh, ý nói trong sạch, không ăn bẩn.  Lính nghĩ nát óc mà không hiểu “con thanh tịnh” là con gì, gặp ai cũng hỏi. Hỏi nhà sư, nhà sư nói: - ở trên đời này, chỉ có nhà tu hành là thanh tịnh thôi!  Lính mừng quá bắt sư trói lại, lôi về để dưới nhà giam, vội vàng lên công đường thưa:  – Bẩm con đã bắt được con thanh tịnh về đây rồi ạ.  Quan truyền: - Thế thì chặt đâu lột da cho ta!  Sư nghe, sợ mất vía, lạy lục. - Nhờ anh lên bẩm quan, hôm qua tôi có ăn mấy miếng thịt cầy, chẳng được thanh tịnh nữa, xin quan xét cho

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - BẨM TOÀN CHÓ CẢ

Nhà nọ thấy quan lại tham nhũng, trong lòng rất khinh. Một hôm, các quan đến nhà chơi, trong số đó có cả mấy bạn đồng song thuở trước. Ông ta bảo người nhà dọn rượu thết. Người nhà bưng mâm lên, ông ta đứng dậy thưa: - Chả mấy khi rồng đến nhà tôm, các ngài có bụng yêu nhà nho thanh bạch đến chơi, có chén rượu nhạt xin các ngài chiếu cố cho. Các quan cầm đũa, bấp mấy món. Các quan ăn thấy ngon miệng, liền khề khà hỏi: đây đĩa gì, kia bát gì… Nhà nho thong thả nói: - Ðây là chó, kia cũng là chó, bẩm toàn chó cả.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - XEM DỞ BUỔI HÁT

Một anh, tính hay ngủ ngày, bỏ mặc mọi việc trong nhà cho vợ. Một hôm, ăn cơm trưa xong, anh ta ngả lưng nằm rồi ngủ cho đến chiều. Chị vợ đến lay dậy. Anh ta nổi giận mắng: - Người ta đang xem dở buổi hát thì lại đến quấy rầy! Thì ra anh ta đang nằm chiêm bao xem hát. Người vợ trả lời: - Bấy giờ mới xế chiều, buổi hát hãy còn cứ nằm xuống mà xem cho hết!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - SỢ VỠ MẬT

Hai người cùng sợ vợ, lâu ngày thành bệnh, một người khạc ra đờm đỏ, một người khạc ra đờm xanh. Họ rủ nhau đi tìm thầy chạy chữa. Thầy bảo: - Ðờm đỏ, may còn hi vọng, chứ đờm xanh thì chịu, không sao chữa được nữa. Nên về mà lo hậu sự đi thôi. Cả hai cùng hỏi thầy: - Sao đờm xanh, đờm đỏ lại khác nhau như thế? Thầy nói: - Ðờm đỏ tự phổi ra, họa còn có phương cứu chữa, chứ đờm xanh là mật vỡ mất rồi, còn chữa thế nào cho lành được.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - BÁN KẸO

Hai vợ chồng nhà nọ muốn ghẹo nhau giữa ban ngày, nhưng sợ đày tớ biết. Hôm ấy, ở làng dưới có đám ma, anh chồng nghĩ mẹo cho đầy tớ đi buôn kẹo đến đó bán kiếm thêm ít tiền, tiện thể cho nó đi khuất mắt. Người đầy tớ nghĩ bụng: “Quái! Sao bỗng dưng hôm nay lại bảo mình đi bán kẹo? Hẳn ở nhà có sự gì đây”. Thế là anh ta trở về lẻn ra đằng sau nhà, rình xem. Vợ chồng nhà chủ đưa nhau vào buồng, chồng hỏi đùa vợ: - Về sau tôi chết, thì mình khóc là gì nào? - Tôi khóc mình là: “Anh ơi! Chứ là gì nữa?” Vợ lại hỏi đùa chồng: - Về sau tôi chết, thì khóc là gì? - Tôi khóc là: “Em ơi chứ là gì nữa?” Người đày tớ nghe thấy thế, liền rao lên: - Ai mua kẹo ra mua! Anh chồng vội chạy ra quát: - Sao không xuống dưới mà bán! - Thưa ở đây có những hai đám ma còn không bán được đồng nào, nữa là đằng kia chỉ có một đám.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - XIN TIỀN TIÊN

Có hai anh hay nói láo. Một hôm, cùng đi tắm với nhau, anh nọ muốn lòe anh kia, nên mang theo năm tiền của mình rồi lặn cuống nước, lúc ngoi lên chìa năm tiền ra, nói: - Tao lặn xuống gặp hai ông tiên đang đánh cờ. Tao vào xem thì hai ông ấy cho tao năm tiền bảo đi chỗ khác. Tao mừng quá bơi lên đây.  Anh kia biết anh này nói láo, định xỏ lại. Anh ta giả bộ tin là thật, hỏi: - Thết à! Thết thì để tao lặn xuống xem, may ra xin được mấy tiền nữa thì hay.  Nói rồi liền lặn xuống. Một lát bơi lên: - Tao lại gặp hai ông tiên đánh cờ. Tao mon men đến định xin tiền, thì hai ông ấy mắng, bảo: “Thằng trước xuống đây, đã cho năm tiền bảo về chia nhau. Vậy còn xuống quấy rầy gì nữa!”  Biết là bị xỏ, nhưng anh nọ cũng đành phải chia cho anh kia hai tiền rưỡi.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - THỪA MỘT CON THÌ CÓ

Một anh ngốc ra chợ mua được một đàn bò sáu con, ngồi lên lưng con đầu đàn rồi dắt cả đàn về. Giữa đường, Ngốc ta lại nhìn đàn bò đằng sau, đếm: Một, hai, ba; Một, hai, ba, bốn… năm. Ðếm đi đếm lại năm, bảy lượt, Ngốc ta vẫn thấy có năm con. Cuống lên Ngốc ta vật đầu vật tai, nhưng không biết làm thế nào cả. Về đến nhà, thấy vợ đứng chờ ở cổng. Ngốc ta ngồi trên lưng bò mếu máo nói: - Chết mất thôi! Tôi đánh mất một con bò rồi! Vợ hỏi: - Mua mấy con để mất một con? Ngốc ta chỉ đàn bò năm con theo sau: - Sáu con, bây giờ chỉ còn năm. Chị vợ vừa cười, vừa nói: - Thừa một con thì có!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - RAO LÀNG

Ngày trước, dân ngụ cư là kẻ thấp kém nhất trong làng. Cho nên, đến Yên Lược, vừa dựng xong túp lều, Xiển bị bọn lý trưởng bắt ra làm mõ. Một hôm, lý trưởng thấy một chị hàng bát ngồi ỉa ở cái bãi rậm đầu làng, liền bắt lấy gánh bát rồi sai Xiển đi mời “làng” ra đình chia phần. Xiển vâng vâng dạ dạ, vác mõ đi, cứ sau một hồi mõ “cốc cốc” lại rao: - Chiềng làng chiềng chạ! lắng tai mà nge mõ rao: Cụ lý bắt được mụ hàng bát ỉa bậy đầu làng, mời “làng” mau ra đình mà chia phần! Nghe nói chia phần, bao nhiêu chứ sắc, thân hào, vội vã kéo nhau ra đình. Ðến cổng đình, gặp Xiển, ai cũng nhao nhao hỏi: - Chia phần gì thế mày? - Con mẹ hàng bát ấy đâu rồi? - Có nhiều không hả mày? Xiển lễ phép đáp: - Bẩm các cụ, con mẹ hàng bát ỉa bậy đầu làng. Dạ, nhiều lắm ạ, một đống to lù lù thế kia, có lẽ một cụ được đến vài ba bát chứ không ít đâu! Vừa nói, Xiển vừa chỉ về phía hai cái sọt bát đang để ở hè đình.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CÂY NHÀ LÁ VƯỜN

Quỳnh nhiều lần dùng trí thông minh, tài đối đáp để trêu chọc chúa Trịnh, nên trước chúa quý trọng bao nhiêu thì sau lại ghét bấy nhiêu. Chúa càng ghét, Quỳnh càng trêu tợn. Một lần, chúa sai lính tới kéo đổ nhà Quỳnh. Thấy lính đến Quỳnh bảo: - Chúa sai các anh đến kéo đổ nhà ta, các anh cứ làm, nhưng không được reo,cười , ai mà reo cười ta cắt lưỡi. Ở đời, hễ kéo nặng thì phải reo hò, không dô ta, hò khoan sao mà kéo nổi? Bọn lính đành chịu thua về trình báo lại. Lần khác chúa sai bọn lính đến ỉa vào vườn nhà Quỳnh, Quỳnh thản nhiên cầm dao ra bảo: - Chúa sai các anh đến ỉa thì cứ ỉa nhưng ta cấm đái. Thằng nào đái thì dao đây, ta cắt…. Ngay! - Ỉa ai không đái bao giờ? Bọn lính lại phải về tâu lại. Chúa truyền cho chúng mang gáo dừa theo và đái vào đó. Quỳnh đành chịu thua nhưng vẫn nghĩ cách chơi lại chúa. Một tháng sau, Quỳnh ra chợ, thấy người ta bán cải tốt, liền mua thật nhiều về, mang lên biếu chúa. Chúa thấy cải ngon, sai đầu bếp nấu canh, và quên chuyện cũ liền hỏi

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - BA TRỌC

Một người đi chợ, mua được con lợn. Dọc đường về, trời nắng, đang định vào quán bên đường uống nước thì gặp một chú lính lệ. Chú lính lệ hỏi: - Anh kia, con lợn giá bao nhiêu? Anh ta thấy thầy quyền cũng chú ý đến mình và con lợn, liền lễ phép trả lời: - Dạ, hơn quan đấy ạ. Tên lính liền cho anh ta một bạt tai, rồi mắng: - Mày láo! Dám nói lợn hơn quan à? - Dạ, tôi lỡ lời! Anh van lạy mãi, chú lính mới tha cho. Đi một đoạn lại gặp chú khách. Chú khách lại hỏi giá con lợn. Đang ấm ức trong lòng, anh ta liền bảo: - Mới bị một vố trắng răng ra rồi, tôi không nói. Cho là anh ta hỗn xược, chú khách đánh cho một gậy bảo: - Mày lại chế nhạo ta trắng răng à? Anh ta bỏ chạy thục mạng, nghĩ rằng chơi với những chú khách thế này, chỉ có thiệt thân. Về gần đến đầu làng, anh ta gặp hai ông sư và một chú tiểu đang từ chùa đi ra. Chú tiểu hỏi giá lợn, anh ta càu nhàu: - Trọc này là ba trọc (ba lượt) rồi, tôi không nói nữa. Chú tiểu đỏ mặt, đấm anh ta, cho là anh ta nhạo sư.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - HAI KIỂU ÁO

Một ông quan lớn đến hiệu thợ may may một cái áo thật sang để tiếp khách. Biết quan xưa nay nổi tiếng luồn cúi quan trên, hách dịch với dân, người thợ may hỏi: - Xin quan lớn cho biết ngài may chiếc áo này để tiếp ai ạ? Quan chạm lòng tự ái, cau mày lại: - Nhà ngươi muốn biết như thế để làm gì? Người thợ may liền đáp: - Thưa ngài, con hỏi để may cho vừa. Nếu ngài mặc hầu quan trên thì vạt đằng trước phải may ngắn đi dăm tấc, còn nếu ngài mặc để tiếp dân đen, thì vạt đằng sau phải may ngắn lại. Quan ngẫm nghĩ một hồi, gật gù cho là chí lý, truyền: - Thế thì nhà ngươi may cho ta cả hai kiểu.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - THI NÓI KHOÁC

Một hôm được nghỉ, bốn quan họp nhau đánh chén, nhân lúc cao hứng liền mở cuộc thi nói khoác. Quan thứ nhất nói: - Tôi còn nhớ, ngày tôi trọng nhậm ở huyện nọ, tôi được trông thấy một con trâu to lắm, nó liếm một cái hết cả sào mạ! - Quan thứ hai nói: Thế đã lấy gì làm lạ. Tôi còn trăm thấy một sợ giăng thừng gấp mười cái cột đình làng này! - Quan thứ nhất biết ông kia nói lỡm mình, bèn chịu thua và giục quan thứ 3 lên tiếng. - Quan thứ ba nói: Tôi đã từng thấy một cây cầu dài lắm, đứng đầu này không thể trông thấy đầu kia. Chỉ biết rằng có hai bố con nhà nọ, kẻ ở bên này, người ở bên kia, mà chẳng bao giờ gặp nhau được. Lúc ông bố chết, người con nghe tin, vội vã sang đưa đám ma, nhưng kia qua cầu sang đến nơi thì đã đoạn tang được ba năm rồi. - Đến lượt quan thứ tư: Thế kể cũng đã ghê đấy.Nhưng tôi lại còn trông thấy 1 cái cây cao khiếp lắm! Cứ biết rằng trứng chim ở ngọn cây rơi xuống mới đến nữa chừng, chim đã nở đủ lông đủ cánh đã bay đi rồi. - Quan thứ ba hiểu ý muốn nói cây dùng

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - TRẢ ƠN CON LỢN

Có hai anh kết nghĩa đèn sách. Một anh gặp may thi đỗ, ra làm quan, liền trở mặt. Bạn đến thăm nhiều lần, lần nào cũng cho lính ra bảo, khi thì ngài giấc, ngài ngơi, khi thì ngài bận việc công không tiếp. Năm bảy phen như thế, anh này giận lắm. Một hôm, anh ta mua một con lợn, quay vàng, để lên mâm bưng tới. Lính lê vào bẩm, một lát trở ra, niềm nở mời vào. Vào đến nơi, quan chào hỏi vồn vã rồi sai lính lệ mang trầu ra mời. Anh ta cầm lấy miếng trầu, đút vào miệng con lợn, vái nó mấy vái mà rằng. - Tao giả ơn mày! Nhờ mày tao mới lại lọt vào đến cửa quan để nhìn lại mặt bạn cũ!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NÓI KHOÁC GẶP NHAU

Có một anh đi làm ăn xa, lâu ngày về làng, bà con đến thăm, hỏi anh ta đi xa thế hẳn biết nhiều chuyện lạ. Xin kể cho nghe. Anh nọ được dịp nói khoác: - Tôi được thấy có nhiều cái lạ lắm, nhưng lạ nhất là có một chiếc thuyền, dài không lấy gì mà đo cho xiết, có người thuở hai mươi tuổi đứng ở đằng mũi bắt đầu đi ra đằng lái, đi đến giữa cột buồm thì đã già, râu tóc bạc phơ, cứ thế đi, đến chết vẫn chưa tới lái. Trong làng cũng có một anh nói khoác nổi tiếng, nghe vậy liền kể ngay một câu chuyện: - Như thế đã lấy gì làm lạ ! Tôi đi rừng thấy có một cây cao ghê gớm. Có một con chim đậu trên cành cây ấy, đánh rơi một hạt đa. Hạt đa rơi xuống lưng chừng gặp mưa, gặp bụi rồi nảy mầm, đâm rễ thành cây đa. Cây đa lớn lên, sinh hoa, kết quả, hạt đa ở cây đa đó lại rơi vãi ra, đâm chồi, nẩy lộc thành nhiều cây đa con, đa con cũng như cây đa mẹ lớn lên, sinh hoa kết quả, lại nẩy ra hàng đàn cây đa cháu. Cứ thế mãi cho đến khi rơi tới đất thì đã bảy đời tất cả. Anh đi xa về nghe thế gân c

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ĐỪNG CÓ NÓI DỐI

Một thầy đồ hay ngủ ngày, nhưng lại bắt học trò phải thức, nếu ngủ là thầy đánh. Học trò tức quá, mới hỏi: - Con học chữ và phải học cả tính nết của thầy. Thầy hay ngủ ngày, sao thầy không cho con ngủ ngày? Thầy trả lời liều: - Ta đâu có ngủ ngày, đấy là ta nằm chiêm bao để nói chuyện với ông Chu Công và Khổng Tử đấy chứ! Một buổi kia, thầy ngủ, trò cũng ngủ theo. Thầy thức dậy trước, liền lay trò dậy, mắng: - Sao mày dám bỏ học mà nằm ngủ? Trò thưa: - Thưa thầy, con có ngủ đâu! Con nằm chiêm bao để ra mắt ông Chu Công và ông Khổng Tử đấy chứ ạ! Thầy tức giận nói: - Mày phải ra mắt ông Chu Công và ông Khổng Tử, vậy thì hai ông ấy nói gì với mày? Trò trả lời: - Hai ông ấy bảo sao lâu nay không thấy thầy mày đến thăm. Con trình rằng mới hôm qua thầy có đến thăm ông. Hai ông thấy nói vậy có vẻ giận lắm bảo con rằng: “Mày về bảo cái thằng thầy mày đừng có nói dối”.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - THỐI QUÁ, THỐI THẬT

Hai anh đại nịnh ngồi hầu chuyện cụ lớn. Bất thần, cụ đánh một cái trung tiện. Một anh giả vờ lắng nghe, rồi nói: - Y hi ! Quản huyền chi âm (Ôi ! Nghe như tiếng đàn, tiếng sáo). Một anh hếch mũi lên ngửi, rồi nói: - Phảng phất ngọc lan chi vị (Thoang thoảng như mùi hoa ngọc lan). Cụ lớn có ý buồn, bảo: - Ta nghe nói trung tiện là uế khí, nó ra ngoài mùi nó thối mới phải, chứ nó thơm thì ta e rồi không thọ được bao lâu nữa. Một anh nghe nói vậy, vội đưa tay lên như bắt hơi, hít đi hít lại, rồi bẩm: - Bẩm, bây giờ đã có mùi thối ạ. Anh kia cũng vờ vịt khịt luôn hai ba cái, nói tiếp: - Bẩm bây giờ thì thối thật, thối quá ! Thối kinh khủng !

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - HAI ANH LƯỜI

Một anh lười đến mức cứ nằm ngửa dưới gốc cây sung, há miệng chờ, sung rụng vào thì nuốt luôn. Ðợi, mãi, chẳng có quả sung nào rơi đúng vào miệng, cứ hơi chệch ra ngoài. Chợt có người đi qua, anh ta gọi lại, nhờ nhặt bỏ vào miệng  cho. Gặp phải một anh cũng lười không kém, anh này lấy chân cặp quả sung, bỏ vào miệng cho anh kia. Anh kia thấy thế, gắt:  – Khốn nạn, người chi mà lười thế!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - ĂN MIẾNG TRẢ MIẾNG

Có một ông lâu ngày đến nhà ông bạn thân chơi. Khách chủ gặp nhau chuyện trò rôm rả. Chủ kiếm trầu mời khách nhưng giữa cơi trầu chỉ có mỗi một miếng, biết ông bạn keo kiệt tức lắm không muốn ăn, nhưng chủ khẩn khoản mời mãi, khách đành phải ăn. Cách một thời gian sau, ông này nhớ bạn lại đánh đường sang thăm trả. Thấy bạn đến, ông kia mừng lắm, mời lên nhà ngồi. Chuyện trò lại rôm rả. Ông này cũng bày ra giữa cơi chỉ có mỗi một miếng trầu và khẩn khoản mời. Ông khách khen cơi trầu đẹp và nể lời cầm miếng trầu lên tay ngắm nghía: - Thứ cau của nhà bác chắc bổ vào dịp trời mưa nên nó lắm xơ nhỉ? - Không đâu ạ, đó chính là miếng trầu bác mời dạo nọ đấy ạ. Tôi ngậm nên nó hơi bị giập ra.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - DÊ ĐỰC CHỬA

Tiếng tăm về cầu bé thần đồng ở vùng Thanh Hóa bay đến kinh đô. Nhà vua muốn biết hư thật như thế nào, bèn ban lệnh: Cả phủ Thanh Hóa, mỗi làng phải đem nộp một con dê đực đang chửa. Sau hai tháng, nếu làng nào không nộp sẽ bị trị tội. Dân chúng phủ Thanh Hóa hốt hoảng sợ hãi. Cả làng Quỳnh ở, ai cũng nhớn nhác lo âu. Tìm đâu ra dê đực chửa? Biết chuyện đó, Quỳnh nói với bố: - Về việc ấy xin Thầy đừng lo. Thầy cứ bảo dân làng chuẩn bị cho con một trăm quan tiền và gạo ăn đường, con sẽ kiếm được dê đực chửa cho làng. Nghe con nói, ông bố không tin, nhưng cũng thưa lại với dân làng. Không có cách nào khác mọi người đành làm theo lời yêu cầu của Quỳnh. Sáng hôm sau, hai cha con Quỳnh lên đường. Họ đến kinh đô đúng lúc nhà vua có việc đi qua cửa Đông. Quỳnh nép xuống cống sát vệ đường chờ. Khi xa giá nhà vua đến gần, Quỳnh khóc rống lên. Vua sai lính lôi đứa bé đang khóc lên hỏi nguyên do. Quỳnh vờ như không biết đãy là vua, càng gào to, kể lể: - Mẹ tôi chết đã mấy năm nay, tôi nói

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - TRÒ KHÁ HƠN THẦY RỒI

Có một thầy đồ lười, tiếng đồn khắp, đến nỗi không ai dám cho con đến học. Thế mà lại có anh đem trầu cau đến xin học. Thầy bảo: - Nhà không có án thư, con xem nhà ai có, mượn tạm một cái về đây, ta lễ thánh.  Trò vội thưa: - Thưa thầy, đi mượn thì rồi phải trả lôi thôi. Chi bằng con cúi khom lưng làm cái án thư, thầy đặt trầu cau lên đấy lễ thánh cũng được.  Thầy nghe nói, chắp thay vái: - Con khá hơn thầy nhiều rồi! Con phải học thầy làm gì nữa?

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NHÀ SƯ CHUẨN MỰC

Có gia đình gửi con đến học đạo ở chùa nọ, người con về than vãn, một hôm 2 bố mẹ đến chùa trách thầy tu: - Thầy tu, sao ông lại chửi con tôi? - Thầy tu: Mô Phật! Bần tăng chưa chửi ai bao giờ! - Bố: Ông còn đánh con tôi nữa. - TT: Mô Phật, Bần tăng chưa đánh ai bao giờ. - Bố: Bực à nghen, ông muốn đánh lộn hả? - TT: Mô Phật, Mô Phật, Thiện tai, thiện tai! Bần tăng chưa ngán ai bao giờ, mời!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NÓI CÓ ĐẦU CÓ ĐUÔI 2

Lão nhà giàu nọ có anh đầy tớ tính rất bộp chộp, thấy gì nói ấy, gặp đâu nói đó, chẳng có đầu có đuôi gì cả. Lão mới gọi anh ta bảo: - Mày ăn nói chẳng có đầu có đuôi gì cả, người ta cười cả tao lẫn mày. Từ rày nói cái gì thì phải nói cho có đầu có đuôi nghe không? Anh đầy tớ vâng vâng dạ dạ. Một hôm lão mặc quần áo sắp sửa đi chơi, đang ngồi hút thuốc thì thấy anh đầy tớ đứng chắp tay trịnh trọng nói: - Thưa ông, con tằm nó nhả tơ, người ta đem tơ đi bán cho người Tầu, người Tầu đem dệt thành the rồi bán sang ta. Ông đi mua the về may thành áo. Hôm nay ông mặc áo, ông hút thuốc. Tàn thuốc nó rơi vào áo ông, và áo ông đang cháy… Lão giật mình nhìn xuống thì áo đã cháy to bằng bàn tay rồi.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - DÂN GIẦN QUAN

Có hai anh lính hầu hạ quan lâu ngay, thấy quan đã ác lại hay ăn tiền, cứ có việc vào cửa quan là y như bị đánh đập tàn tệ, đến lúc xì tiền ra mới thôi. Một hôm, rỗi rãi, hai anh ngồi kháo chuyện với nhau, nói xấu quan. Một anh bảo: - Ác thế thì có ngày dân nó quật lại cho mà xem!  Quan quán quạt chi quàn quan Dân dấn dận chi dần dân Quan là quan, quan quàn dân Dân là dân, dân giần quan. Chẳng ngờ quan đi qua nghe được trợn mắt hỏi: - Bay nói gì thế?  Anh kia nói chữa: - Bẩm quan, con bảo: “Quan quản dân, dân… cần quan. Không có quan thì ai cai trị dân”.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - NHÀ SƯ CHUẨN MỰC

Có gia đình gửi con đến học đạo ở chùa nọ, người con về than vãn, một hôm 2 bố mẹ đến chùa trách thầy tu: - Thầy tu, sao ông lại chửi con tôi? - Thầy tu: Mô Phật! Bần tăng chưa chửi ai bao giờ! - Bố: Ông còn đánh con tôi nữa. - TT: Mô Phật, Bần tăng chưa đánh ai bao giờ. - Bố: Bực à nghen, ông muốn đánh lộn hả? - TT: Mô Phật, Mô Phật, Thiện tai, thiện tai! Bần tăng chưa ngán ai bao giờ, mời!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CÓ HIẾU

Hai vợ chồng nhà nọ rủ nhau đi bắt cá. Anh chồng bắt được con cá quả khá to , đưa vợ cầm về trước, bảo làm thịt, thái khúc, kho tương để ăn một bữa cho hả hê. Ðến bữa ăn, sực nghĩ đến cha mẹ, chồng nói: - Không đem thức ăn cho ông bà à? - Tôi đã gắp một miếng to rồi – Vợ đáp. - Miếng to là miếng nào? Cái thủ kia à? - Anh yên trí, tôi đã gỡ hết thịt hai bên má rồi.

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - CHẾT VỚI TAO CHƯA?!!

Một anh, nhà có giỗ, vợ vừa làm cỗ xong, đặt lên bàn thờ thì một con ruồi đến đậu ngay lên đĩa thịt. Chị vợ vội kêu lên: - Thôi chết rồi! Mâm cơm cúng ông bà mà anh không coi cẩn thận để ruồi nó đậu vào, làm uế tạp mất rồi!  Anh chồng nghe thế, giận con ruồi lắm, nghĩ bụng: Hai vợ chồng lòng thành làm được mâm cơm mà con ruồi nó làm ô uế, giờ có cúng, ông bà cũng không về hưởng nữa, liền lên huyện kêu: - Bẩm lạy quan lớn, chúng tôi vất vả quanh năm hôm nay mới làm đuợc mâm cơm cúng ông bà, thế mà con ruồi nó sà vào, làm ô uế cả. Xin quan lớn xử tội nhờ.  Quan nghe xong bảo: - Tao cho phép mày từ rày hễ thấy nó bất kỳ ở đâu, cứ đánh cho chết.  Quan vừa buông lời, thì một con ruồi đến đậu ngay trên má quan.  Anh kia trông thấy, mắm môi, giang tay tát bốp vào mặt quan chứi: - Bố mày! Ðã chết với tao chưa!

TRUYỆN CƯỜI DÂN GIAN - MẤT TRỘM BÒ

Một người vừa mới tậu được con bò. Tối đi ngủ, anh ta đã chốt chuồng bò cẩn thận rồi lại đặt cái chõng ngay giữa lối ra vào mà nằm ngủ. ấy thế mà ban đêm, kẻ trộm vẫn vào dắt mất bò của anh ta. Xót ruột, anh ta trình quan: - Bẩm quan, chắc là chúng nó dắt bò chui qua chõng con nằm mà đi ra. Quan nghe nói vô lý quả bật cười: - Con bò chứ có phải con chó, con mèo đâu mà chui qua gầm chõng! - Dạ, bẩm quan, thế thì chúng nó dắt bò của con đi lối nào? Sáng dậy cái chõng con nằm vẫn để y nguyên ở chỗ cũ chắn lối ra vào kia mà! - Ðồ ngốc! Mày ngủ say, chúng nó khiêng chõng mày nằm ra một bên, dắt bò ra rồi lại khiêng về chỗ cũ… Người kia như vỡ lẽ, nói: - à, thế ra quan thông đồng với bọn trộm, nên mới tỏ tường được như thế chứ!